Cuộc sống hiện tại đã quá xô bồ với những thông tin vô bổ hời hợt, những câu chuyện truyền cảm hứng đầy vô lý đã làm cho người ta quên đi mất hiện thực cuộc sống vốn dĩ khó khăn, khắc nghiệt như thế nào. Đúng vậy, cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng cả, chưa bao giờ là màu hồng như người ta hay thường nói, mà cuộc sống là một màu xám xịt, nó sẽ chực chờ để tát thằng vào mặt bạn khi bạn không đề phòng mà thôi. Vì vậy, hãy luôn trang bị cho mình sự cảnh giác với cuộc sống, với mọi thứ trên đời này, và đừng bao giờ quên điều đó, cuộc sống vốn dĩ chưa bao giờ là dễ dàng.
Tôi ngồi một mình giữa đêm tối, trong căn phòng im lặng, không một tiếng động, chỉ còn lại tiếng thở dài lặng lẽ giữa không gian ngột ngạt. Từng dòng suy nghĩ chậm chạp trôi qua đầu, lặp đi lặp lại câu hỏi ám ảnh không dứt: “Cố gắng để làm gì, rồi cũng lại thất bại thôi.”
Thực sự, tôi không còn nhớ nổi bao nhiêu lần mình đã cố gắng. Cố gắng để trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, cố gắng để tìm kiếm thành công, để có được hạnh phúc, để sống đúng với những ước mơ và hoài bão ngày nào. Nhưng sau cùng, những gì tôi nhận lại chỉ là thất bại, sự trống rỗng vô vọng, và cảm giác mình như một con người bị ruồng bỏ bởi chính cuộc đời này.
Ngày này qua ngày khác, tôi tự hỏi mình còn có thể tiếp tục cố gắng được bao lâu nữa. Bao nhiêu lần ngã xuống rồi tự nhủ phải đứng lên tiếp tục. Bao nhiêu lần tự ép mình tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, rằng nỗ lực sẽ được đền đáp. Nhưng không, không hề. Đằng sau từng cố gắng, từng bước tiến chỉ là một vực thẳm khác, một thất bại khác, kéo tôi sâu thêm vào vòng xoáy của những điều vô nghĩa.
Có những đêm tôi ngồi lại với chính mình, tự chất vấn bản thân, tự hỏi liệu mọi thứ mình đã làm có ý nghĩa gì không. Tất cả những giấc mơ đã từng cháy bỏng trong lòng giờ đây chỉ là những vệt mờ của quá khứ. Mọi thứ mà tôi từng tin tưởng, từng hy vọng, giờ như một vết sẹo hằn sâu trong tâm hồn, nhắc nhở rằng tất cả chỉ là ảo ảnh. Tôi đã từng nghĩ rằng cố gắng có thể giúp tôi thay đổi số phận, rằng cuộc sống này sẽ trở nên tươi sáng hơn nếu tôi không ngừng bước tới. Nhưng sự thật là, càng cố gắng, tôi chỉ càng thấy mình lạc lối hơn, mất phương hướng hơn, và trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết.
Xung quanh tôi, dường như ai cũng tìm thấy hạnh phúc. Họ cười, họ sống, họ yêu thương và thành công. Còn tôi, tôi chỉ có những giây phút cô độc và đau đớn. Sự chênh lệch đó tạo nên một nỗi trống trải khôn nguôi, khiến tôi không ngừng đặt câu hỏi về giá trị của bản thân, về lý do mình tồn tại. Nếu mọi cố gắng cuối cùng cũng chỉ dẫn đến thất bại, thì còn có ý nghĩa gì để tiếp tục nữa?
Khi nhìn lại hành trình của mình, tôi thấy chỉ toàn là những thất bại. Không một thành quả đáng kể, không một chút gì đáng tự hào. Tôi chỉ còn lại những ký ức về nỗi đau, về sự tổn thương và những đêm dài trằn trọc. Những giấc mơ một thời tươi đẹp giờ đây chỉ còn là những mảnh vỡ vụn không thể hàn gắn. Tôi đã đánh mất chính mình giữa những lần cố gắng, không còn nhận ra bản thân trong tấm gương phản chiếu. Con người trong gương đó là ai? Là một kẻ thất bại? Hay chỉ là một bóng ma của những điều tôi từng muốn trở thành?
Cảm giác bế tắc càng ngày càng lớn dần, như một vết đen lan rộng trong tâm hồn tôi. Tôi không còn biết mình đang làm gì, tại sao mình phải tiếp tục cố gắng trong một cuộc đời mà mọi thứ dường như đã được định sẵn. Đôi khi, tôi tự hỏi liệu có phải tất cả chỉ là một trò đùa tàn nhẫn của số phận, một cách để cuộc đời nhạo báng sự kiên trì của tôi? Hay có lẽ, cố gắng chỉ là một trò chơi không bao giờ có hồi kết, một vòng tròn luẩn quẩn của hy vọng và thất vọng, khiến tôi mãi mãi mắc kẹt mà không tìm thấy lối thoát.
Mỗi khi nỗ lực không thành, tôi lại đối diện với chính mình trong sự tuyệt vọng sâu thẳm. Tôi biết mình đang lạc lối, nhưng lại không có đủ sức mạnh để quay đầu. Đã có lúc tôi nghĩ rằng mình có thể tìm ra con đường mới, rằng cuộc đời sẽ mở ra một cánh cửa khác, nhưng những gì tôi thấy chỉ là bức tường cao vút chặn lối đi, và tôi lịm dần trong cảm giác bất lực.
Tôi từng hy vọng, từng mơ mộng, từng cố gắng hết mình, nhưng cuối cùng, điều gì còn lại? Chỉ là một trái tim tan nát, một tâm hồn mệt mỏi không còn niềm tin. Tôi tự hỏi bản thân liệu có còn điều gì đáng để mình cố gắng. Hay tất cả đã trở thành vô nghĩa, như một giấc mơ đã tan biến khi bình minh lên. Và trong sự trống rỗng này, tôi chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: “Cố gắng để làm gì, rồi cũng lại thất bại thôi.”
Tôi vẫn nhớ những ngày đầu tiên mình bắt đầu hành trình này, với đôi mắt sáng rực và một trái tim tràn đầy nhiệt huyết. Mỗi bước đi, mỗi lựa chọn đều mang trong đó những hy vọng và niềm tin rằng rồi tôi sẽ đạt được thứ gì đó xứng đáng. Tôi đã mơ ước lớn lao, đã tin tưởng vào bản thân, vào một thế giới nơi mọi cố gắng đều được đền đáp. Nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy mình như một kẻ ngốc, một người đang chơi trò chơi mà ngay từ đầu đã định sẵn là thua cuộc.
Dường như tất cả những lời hứa hẹn mà tôi tự trao cho mình đã trở thành những vết cắt hằn sâu trên tâm hồn. Mỗi lần thất bại, tôi lại tự hỏi bản thân vì sao mọi thứ lại tồi tệ đến thế, vì sao mọi nỗ lực của mình lại vô nghĩa như vậy. Cảm giác bị mắc kẹt trong chính cuộc sống của mình làm tôi nghẹt thở, và tôi bắt đầu không còn cảm thấy sự sống có ý nghĩa gì nữa.
Công việc, mối quan hệ, thậm chí là đam mê của tôi — từng thứ một đều rời bỏ tôi, để lại một khoảng trống mà tôi không thể lấp đầy. Tôi đã dành cả đời mình để đi theo những con đường mà tôi tưởng là đúng đắn, tưởng rằng chúng sẽ dẫn tôi đến hạnh phúc. Nhưng giờ đây, khi nhìn lại, tôi chỉ thấy mình như một con lạc đà còng lưng đi trong sa mạc, mỗi bước đi lại thêm nặng nề, và chẳng bao giờ thấy được ốc đảo mơ ước.
Bạn bè, người thân xung quanh tôi, dường như ai cũng đã đạt được điều gì đó. Họ có công việc ổn định, có gia đình, có cuộc sống yên bình mà tôi từng khao khát. Còn tôi, tôi chỉ có mình mình, với những thất bại chồng chất, với những ảo vọng vỡ tan, và một tâm hồn lạnh giá, chẳng còn sức lực để tiếp tục tin tưởng. Mọi người thường bảo rằng chỉ cần cố gắng, mọi chuyện sẽ thay đổi. Nhưng tôi đã cố gắng rồi, đã dốc hết lòng, đã dành tất cả cho những giấc mơ, và kết quả chỉ là một đời sống đầy bất mãn và sự thất bại.
Tôi từng nghĩ rằng mình có thể chịu đựng thêm, rằng chỉ cần một chút nỗ lực nữa thôi, mọi thứ sẽ đổi khác. Nhưng những năm tháng qua cứ như một bản nhạc u ám lặp đi lặp lại, không có điểm sáng, không có hy vọng. Tôi đã gục ngã biết bao lần, và dù có cố gắng đứng lên, tất cả những gì tôi cảm nhận được chỉ là sự mệt mỏi. Sự mệt mỏi không phải từ thân xác, mà là từ trái tim, từ tâm hồn. Nó như một căn bệnh vô hình gặm nhấm từng chút, từng chút một, cho đến khi tôi chỉ còn lại một cái xác trống rỗng.
Có những đêm tôi thức trắng, nhìn lên trần nhà trong im lặng, cố gắng tìm kiếm một lý do để tiếp tục. Nhưng dường như mọi lý do đã rời bỏ tôi. Tôi tự hỏi liệu có ai hiểu được cảm giác này không? Cảm giác mình đã mất hết mọi niềm tin, không còn lý do để tồn tại. Tôi chỉ là một kẻ thất bại, một con người không thể đạt được gì ngoài những tổn thương và sự tuyệt vọng.
Cuộc sống đôi khi thật tàn nhẫn. Nó cho tôi thấy hình ảnh của một tương lai tươi sáng, nhưng khi tôi cố gắng bước tới, tất cả chỉ là một ảo ảnh xa vời. Những gì tôi muốn dường như luôn ngoài tầm với, dù cho tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Tôi đã từng tự dặn mình rằng đừng bỏ cuộc, nhưng bây giờ, câu hỏi duy nhất mà tôi có thể tự hỏi là: “Cố gắng để làm gì? Rồi cũng lại thất bại thôi.”
Khi tôi nhìn lại tất cả những gì mình đã trải qua, tôi thấy không có gì đáng tự hào. Không có thành tựu, không có kết quả, chỉ là những vết thương, những ký ức đen tối và một trái tim chai sạn. Tôi không còn cảm giác phấn khởi, không còn niềm vui trong những điều mình làm. Mọi thứ giờ đây đều chỉ là nghĩa vụ, là gánh nặng mà tôi phải mang trên vai, từng ngày trôi qua mà không còn chút hy vọng nào trong tim.
Có lẽ tôi là một kẻ yếu đuối. Có lẽ tôi đã sai lầm từ đầu khi tin rằng mình có thể thay đổi số phận. Những giấc mơ ngày nào giờ đây chỉ là những mảnh vỡ sắc nhọn, đâm thấu vào từng góc tâm hồn, nhắc nhở tôi rằng mình chỉ là một kẻ vô dụng. Tôi không còn muốn cố gắng nữa. Mỗi lần đứng lên sau thất bại chỉ là một lần tôi tự dối mình, tự ép mình bước tiếp trong khi trái tim đã sớm không còn niềm tin.
Tôi biết sẽ có những người nói rằng thất bại là một phần của cuộc sống, rằng tôi cần phải mạnh mẽ hơn. Nhưng họ không hiểu được cảm giác khi bạn đã dồn hết tâm huyết, hy sinh tất cả, chỉ để nhận lại một con số không trống rỗng. Khi mọi thứ trở nên vô nghĩa, làm sao tôi có thể tiếp tục?
Có những đêm tôi tự hỏi, liệu mình có còn lựa chọn nào khác không? Nhưng ngay cả suy nghĩ ấy cũng khiến tôi mệt mỏi. Tôi đã đi quá xa, đã cố gắng quá nhiều, để rồi nhận ra rằng mình chỉ là một kẻ thất bại. Và trong những giây phút trầm lặng ấy, tôi chỉ còn lại một mình với những suy nghĩ tuyệt vọng, với sự trống trải trong tâm hồn và câu hỏi không lời đáp: “Cố gắng để làm gì, rồi cũng lại thất bại thôi.”
Mọi thứ xung quanh tôi, từng chi tiết nhỏ nhất của cuộc sống, giờ đây chỉ là những mảng màu nhạt nhòa, mờ ảo và vô nghĩa. Những nơi tôi từng đi qua, những con đường tôi từng đặt bước chân, giờ chỉ còn lại trong tôi một nỗi trống rỗng vô hình. Dường như tất cả những gì từng làm tôi rung động, từng khiến trái tim này đập nhanh, giờ đã trở nên xa lạ. Tôi không còn cảm nhận được sự ấm áp của ánh mặt trời, cũng chẳng còn quan tâm đến những âm thanh của cuộc sống vẫn đang tiếp diễn quanh mình.
Càng nghĩ về những điều đã mất, tôi càng thấy mình như đang đứng giữa một cơn bão cảm xúc, bị cuốn đi mà không có điểm dừng. Tôi đã từng nghĩ rằng chỉ cần đủ mạnh mẽ, tôi có thể tìm ra một con đường, một ý nghĩa gì đó cho cuộc đời mình. Nhưng mọi thứ như đang tan biến, để lại tôi một mình, trơ trọi giữa đống đổ nát của những giấc mơ đã vỡ vụn. Tôi cố gắng thu nhặt những mảnh vỡ ấy, từng mảnh nhỏ của lòng tự trọng, của hy vọng, nhưng tất cả chỉ khiến tôi đau đớn hơn, khiến trái tim tôi càng thêm rỉ máu.
Trong những khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi, khi không còn tiếng động nào xung quanh, tôi lại tự hỏi liệu mình đã sai ở đâu. Có phải tôi đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào bản thân? Hay là tôi đã chọn sai từ đầu? Nhưng câu trả lời vẫn mãi là một bóng tối mịt mù, không có điểm sáng nào dẫn lối. Tôi chỉ thấy một vòng luẩn quẩn của những cố gắng vô ích, những lần đứng dậy rồi lại ngã xuống, mỗi lần gục ngã càng thêm kiệt sức, thêm mất niềm tin.
Bạn bè và gia đình tôi dường như không hiểu được điều này. Họ nhìn vào tôi, nói rằng tôi quá bi quan, rằng tôi cần nhìn cuộc đời với góc nhìn lạc quan hơn. Nhưng làm sao họ có thể hiểu được cảm giác này, cảm giác của một người đã mất hết tất cả hy vọng, của một người đã nhìn thấy mọi nỗ lực của mình rơi xuống vực sâu mà không thể làm gì khác ngoài việc chứng kiến sự tan rã ấy? Họ không biết được những đêm tôi thức trắng, đối diện với bóng tối trong tâm hồn mình, với những suy nghĩ đen tối dày vò mà chẳng thể thoát ra.
Đôi khi, tôi tự hỏi liệu có phải tất cả chỉ là một giấc mơ dài, rằng có lẽ tôi sẽ tỉnh dậy và thấy mình vẫn còn hy vọng. Nhưng hiện thực thì vẫn vậy, tàn nhẫn và lạnh lẽo. Tôi chỉ còn lại một trái tim nặng trĩu, không còn sức lực để tiếp tục. Có những khoảnh khắc tôi muốn buông xuôi, muốn từ bỏ tất cả, nhưng lại chẳng đủ can đảm để hoàn toàn từ bỏ. Tôi chỉ biết đắm chìm trong nỗi đau của mình, từng ngày trôi qua mà không biết phải đi về đâu.
Thời gian như ngừng lại, mỗi phút giây kéo dài như vô tận. Những mục tiêu, những ước mơ ngày nào giờ trở nên xa vời, chẳng còn chút ý nghĩa nào. Tôi từng mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn, từng tin rằng mình có thể tạo ra sự khác biệt. Nhưng tất cả chỉ là những ảo ảnh, là những thứ mà tôi đã tự xây dựng để rồi chính mình phải đối mặt với sự thật rằng mọi thứ chỉ là phù du.
Và trong cơn tuyệt vọng này, tôi không biết mình có thể tiếp tục đi được bao xa nữa. Mỗi bước đi chỉ khiến tôi thêm mất phương hướng, mỗi lần cố gắng chỉ khiến tôi thêm mệt mỏi và thất vọng. Tôi đã chấp nhận rằng có lẽ cuộc sống này không dành cho mình. Có lẽ tôi chỉ là một kẻ thất bại, mãi mãi không thể tìm thấy ánh sáng nơi cuối con đường.
Có lẽ sẽ không bao giờ có câu trả lời cho những câu hỏi mà tôi vẫn tự đặt ra. Có lẽ cuộc đời này thực sự là một vòng tròn vô nghĩa, nơi mà tất cả mọi nỗ lực chỉ là một trò đùa tàn nhẫn của số phận. Và có lẽ, điều duy nhất tôi có thể làm lúc này là chấp nhận thất bại, chấp nhận rằng mình không thể thay đổi gì, không thể tìm thấy điều gì đáng giá.
Giữa bóng tối của sự tuyệt vọng, tôi không biết mình sẽ còn đi được bao xa, không biết liệu có một ánh sáng nào sẽ chờ đợi ở phía cuối con đường. Tôi chỉ biết rằng, ngay lúc này đây, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Những gì tôi đã cố gắng, những gì tôi đã đánh đổi, tất cả đều không còn giá trị. Và câu hỏi cuối cùng, mãi mãi ám ảnh trong tâm trí: “Cố gắng để làm gì, rồi cũng lại thất bại thôi.”