Tôi Không Muốn Cố Gắng Nữa, Tôi Bỏ Cuộc

Tôi Không Muốn Cố Gắng Nữa, Tôi Bỏ Cuộc

Tôi đã từng nghĩ rằng nếu mình cố gắng hết sức, nếu kiên trì và không từ bỏ, cuộc sống rồi sẽ nở nụ cười với tôi. Tôi đã từng mơ về một tương lai sáng sủa hơn, về những ngày tháng mà mọi đau khổ và nước mắt đều sẽ trở thành quá khứ. Nhưng giờ đây, khi nhìn lại, tất cả chỉ là ảo mộng. Những cố gắng của tôi, từng chút một, đều bị cuốn trôi như cát mỏng trên biển đời rộng lớn. Và tôi, giờ chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt, không còn sức để tiếp tục chiến đấu nữa.

Có những đêm tôi nằm trằn trọc trong bóng tối, chỉ còn nghe tiếng thở của chính mình trong sự tĩnh lặng ngột ngạt. Tôi tự hỏi mình rằng tại sao tôi phải tiếp tục? Tại sao tôi lại cố gắng để vượt qua những khó khăn này khi mà cuối cùng, mọi thứ dường như chẳng đi đến đâu? Bao nhiêu lần hy vọng rồi lại thất vọng, bao nhiêu lần tự nhủ phải đứng lên nhưng lại thấy mình ngã xuống sâu hơn. Tôi kiệt sức rồi. Tôi không muốn cố gắng nữa. Tôi muốn bỏ cuộc.

Từng ngày trôi qua, tôi chứng kiến mọi người xung quanh mình dường như sống hạnh phúc và trọn vẹn, còn tôi thì vẫn mãi loay hoay trong vòng luẩn quẩn của sự đau khổ và mất mát. Đã bao nhiêu lần tôi cố gắng mỉm cười, cố gắng che giấu những vết thương trong lòng, để không ai thấy được sự yếu đuối của mình. Nhưng đằng sau những nụ cười gượng gạo ấy là một trái tim đang dần tan nát, là một tâm hồn đang kiệt quệ, không còn chút sức lực để tiếp tục gắng gượng.

Tôi từng mong muốn có một cuộc sống bình yên, một tình yêu đẹp, một sự nghiệp ổn định. Nhưng mọi thứ dường như không bao giờ thuộc về tôi. Những ước mơ mà tôi hằng khao khát, giờ đây chỉ là những hình ảnh mờ nhạt, như bóng tối bao phủ, che lấp mọi tia sáng. Tôi đã cố gắng hết sức, đã đặt hết tâm huyết, nhưng tất cả những gì tôi nhận lại chỉ là những thất bại, là những cơn đau không dứt.

Còn nhớ những ngày đầu, tôi đã từng tin tưởng vào bản thân mình. Tôi đã từng nghĩ rằng chỉ cần kiên trì, mọi khó khăn sẽ qua đi, rằng nỗ lực rồi sẽ được đền đáp. Nhưng sự thật tàn nhẫn đến mức khiến tôi không thể nào thở nổi. Dù cố gắng bao nhiêu, dù có đánh đổi bao nhiêu, tôi vẫn là một kẻ thất bại, vẫn không thể nào thoát khỏi cái bóng của chính mình.

Những người xung quanh vẫn thường động viên tôi, bảo rằng chỉ cần cố thêm chút nữa thôi, mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng họ không hiểu được cảm giác này – cảm giác khi mà mỗi hơi thở đều là một sự cố gắng, mỗi bước đi đều là một sự nặng nề không thể diễn tả. Họ không biết rằng trái tim tôi đã mệt mỏi, rằng tâm hồn tôi đã chai sạn, không còn đủ sức để tiếp tục chiến đấu. Còn gì đau đớn hơn khi chính mình cũng không còn tin vào bản thân, khi mọi hy vọng đều đã vụt tắt?

Đã bao lần tôi tự dặn mình phải kiên trì, rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Nhưng mỗi lần như thế, tôi chỉ thấy mình lún sâu hơn vào sự tuyệt vọng. Mỗi lần tôi đứng lên, cuộc đời lại đẩy tôi ngã xuống. Tôi không muốn cố gắng nữa, không muốn phải đối diện với những nỗi đau này nữa. Tôi chỉ muốn buông xuôi, muốn từ bỏ tất cả.

Có những khoảnh khắc tôi tự hỏi liệu mình có sai không khi quyết định bỏ cuộc, nhưng rồi tôi lại nhớ đến những lần mình đã đau đớn đến mức nào, những lần tôi đã cố gắng vượt qua nhưng chỉ nhận lại những thất bại. Còn bao nhiêu lần nữa tôi phải chịu đựng trước khi hiểu rằng, có lẽ, bỏ cuộc là cách duy nhất để tôi tự giải thoát khỏi vòng luẩn quẩn này?

Tôi biết mọi người sẽ nói rằng tôi yếu đuối, rằng bỏ cuộc là cách của những kẻ thua cuộc. Nhưng họ không hiểu, họ không biết tôi đã cố gắng nhiều thế nào, đã hy sinh bao nhiêu để đến được đây. Và giờ đây, khi tôi không còn lại gì, khi mọi cố gắng chỉ mang lại những vết thương sâu hoắm trong tâm hồn, tôi chỉ muốn buông bỏ tất cả.

Đêm nay, trong bóng tối của căn phòng nhỏ, tôi chỉ còn lại một mình với những suy nghĩ rối ren, với những vết sẹo không bao giờ lành. Tôi không muốn tiếp tục nữa. Tôi muốn từ bỏ tất cả, buông xuôi trong nỗi đau không thể nói thành lời. Tôi muốn dừng lại, muốn để mọi thứ trôi qua mà không phải cố gắng thêm bất cứ điều gì. Có lẽ, trong sự buông xuôi ấy, tôi mới có thể tìm thấy chút bình yên cuối cùng cho chính mình.

Cảm giác mệt mỏi, cảm giác tuyệt vọng như tràn ngập cả không gian, và tôi chỉ biết ngồi lại với chính mình, thầm thì trong bóng tối: “Tôi không muốn cố gắng nữa, tôi bỏ cuộc.”

Tôi ngồi đó, trong bóng tối, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không vô định. Đã từ lâu rồi, tôi không còn nhớ mình đã mệt mỏi thế nào. Mọi thứ dường như chỉ là những chuỗi ngày lặp đi lặp lại vô nghĩa. Tôi đã gắng gượng bao nhiêu lần, đã ngã bao nhiêu lần, và đã tự nhủ với bản thân phải đứng lên bao nhiêu lần… nhưng rồi, tất cả chỉ để trở lại vạch xuất phát, như chưa từng có gì thay đổi.

Có những ngày tôi chỉ muốn biến mất. Biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, không để lại dấu vết, không để lại tiếng vọng nào trong lòng những người đã từng quen biết tôi. Có lẽ điều đó sẽ dễ dàng hơn cho cả tôi và họ. Có những nỗi đau không ai hiểu, và sự cô độc càng lớn dần khi người ta phải đeo mặt nạ, phải tỏ ra ổn để người khác không lo lắng. Đôi khi tôi thèm được khóc trước mặt ai đó, thèm được yếu đuối, nhưng lại không có đủ dũng khí để thực sự mở lòng.

Những nỗ lực không được nhìn nhận, những hy sinh không mang lại kết quả. Tôi đã từng là một người tràn đầy ước mơ, một người có niềm tin mãnh liệt rằng mình sẽ đạt được những gì mong muốn nếu chỉ cần cố gắng đủ. Nhưng rồi, từng mục tiêu đổ vỡ, từng cánh cửa đóng sập, và tôi lại đứng đó, một mình với nỗi trống trải vô bờ bến. Tôi không còn tìm thấy động lực nào để bước tiếp. Những lời khuyên của mọi người dường như càng trở nên vô nghĩa, chỉ làm tôi thêm cảm giác lạc lõng và bị bỏ rơi giữa dòng đời.

Tôi không thể nhớ đã bao lần tự nhủ: “Chỉ thêm một lần nữa thôi, chỉ thêm một chút nỗ lực nữa thôi.” Nhưng giờ đây, khi mọi thứ dường như chẳng có gì thay đổi, tôi tự hỏi mình đã cố gắng vì điều gì? Tôi đã đánh đổi bao nhiêu, đã hy sinh bao nhiêu, chỉ để đổi lại những khoảnh khắc vỡ vụn trong lòng. Mỗi lần ngã xuống, tôi lại tự nhủ phải mạnh mẽ, nhưng trái tim tôi đã chai sạn, đã quá mệt mỏi để có thể tiếp tục.

Giá như tôi có thể quay ngược thời gian, để không bắt đầu những hành trình này. Giá như tôi có thể xóa hết mọi hy vọng đã từng nuôi dưỡng, để không phải chịu đựng những thất vọng đè nặng đến mức này. Có những vết thương không bao giờ lành, có những nỗi đau không bao giờ nguôi ngoai. Tôi nhận ra rằng, đôi khi từ bỏ không phải là sự yếu đuối, mà là cách duy nhất để tự giải thoát khỏi vòng xoáy của sự mệt mỏi, để chấm dứt những đêm dài không ngủ, những ngày dài đầy u uất.

Có lẽ, ai đó sẽ nói rằng tôi ích kỷ khi bỏ cuộc, rằng tôi đã quá yếu đuối để đối diện với khó khăn. Nhưng chỉ có tôi mới hiểu mình đã trải qua những gì, đã cố gắng đến đâu. Chỉ có tôi mới biết trái tim này đã cạn kiệt, rằng chẳng còn gì để níu kéo tôi bước tiếp nữa. Mỗi lần tôi tự nhủ phải mạnh mẽ lên, phải tìm lại niềm tin, nhưng rồi tôi lại thất vọng, lại chìm trong nỗi buồn không có điểm dừng. Tôi không muốn cố gắng nữa. Tôi bỏ cuộc.

Đêm nay, như bao đêm khác, tôi lại ngồi một mình trong bóng tối, đôi mắt dõi theo một điểm vô định trên tường. Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe rõ từng nhịp thở mệt mỏi, từng nhịp đập yếu ớt của trái tim. Đôi khi, tôi tự hỏi làm sao mà mình có thể đến được đây, làm sao mà mình đã đi xa đến mức không còn đường quay lại. Như một người lữ khách đã đi lạc quá lâu trong rừng sâu, giờ chỉ còn là một bóng mờ nhạt giữa mênh mông không lối thoát.

Mỗi sáng thức dậy, tôi phải đối diện với một cảm giác trống rỗng đến đau đớn, một hố sâu trong lòng không bao giờ lấp đầy. Dù tôi có cố gắng làm gì, niềm vui và sự an yên đều đã bỏ tôi mà đi. Có những lúc, tôi lặng lẽ bước ra ngoài, nhìn dòng người tất bật và tự hỏi họ tìm kiếm gì, họ sống vì điều gì. Tôi muốn tìm lại một chút động lực, một chút lý do để bước tiếp, nhưng rồi, tất cả những hình ảnh ấy chỉ càng khiến tôi thêm tuyệt vọng. Bởi tôi không còn chút sức lực nào để tiếp tục con đường của riêng mình.

Còn nhớ ngày xưa, tôi từng hừng hực quyết tâm, từng mơ ước mình sẽ làm được điều gì đó lớn lao. Từng có những đêm tôi thao thức, tràn đầy hy vọng vào ngày mai, từng tin rằng mỗi nỗ lực đều có giá trị, rằng mỗi đau khổ đều mang lại một bài học. Nhưng giờ đây, khi mọi giấc mơ đều đã vỡ vụn, những gì còn lại chỉ là những mảnh ký ức nhạt nhòa, một nỗi buồn sâu thẳm mà tôi không thể chia sẻ cùng ai. Tôi đã mất đi tất cả – không chỉ là những gì tôi mong muốn, mà còn cả chính bản thân mình.

Tôi đã cố gắng gượng cười, cố gắng tỏ ra ổn để mọi người không phải lo lắng, nhưng sau tất cả, tôi chỉ còn là một chiếc vỏ trống rỗng. Mỗi lần ai đó hỏi tôi về tương lai, tôi lại chỉ biết im lặng, bởi tương lai ấy giờ đây chỉ là một khoảng không mịt mù, vô tận. Tôi không còn nhìn thấy ánh sáng nào ở cuối con đường. Mọi thứ như dần chìm vào bóng tối, và tôi – trong khoảnh khắc đó – chỉ còn là một người lạc lối, không mục đích, không điểm dừng.

Có lẽ tôi đã sai từ đầu, có lẽ mọi sự cố gắng của tôi là vô ích, chỉ là một trò chơi tàn nhẫn của số phận. Từng ngày trôi qua, tôi chỉ cảm thấy mình như một người đứng ngoài cuộc, nhìn cuộc sống trôi qua mà không còn muốn tham gia, không còn muốn đấu tranh. Tôi mệt mỏi rồi. Mệt mỏi đến mức mọi cảm giác đều đã chai sạn, mọi hy vọng đều đã phai nhạt. Tôi không còn muốn cố gắng nữa, không còn muốn tìm lại những giấc mơ đã tan biến.

Tôi ngồi đây, một lần cuối, tự hỏi liệu quyết định này có phải là lựa chọn đúng đắn. Nhưng rồi, câu trả lời dường như đã rõ ràng. Tôi đã thử hết cách, đã đi đến tận cùng của nỗ lực. Và giờ đây, khi không còn gì để mất, tôi chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất – bỏ cuộc. Buông tay khỏi những giấc mơ đã từng quý giá, từ bỏ mọi nỗ lực, như một cách để chấm dứt sự đau đớn không hồi kết.

Có thể, ngày mai sẽ đến như mọi ngày khác, nhưng với tôi, mọi thứ đã kết thúc ở đây. “Tôi không muốn cố gắng nữa, tôi bỏ cuộc.” Những lời này vang lên trong lòng tôi, như một lời chào tạm biệt âm thầm, như một khúc ca buồn không hồi kết.

Homnayhocgi.com